(declare: Đây sẽ là bài phân tích nhạc lý đầu tiên của ca khúc này trên thế giới, ít nhất là ở tính công khai) Bình thường, một nhạc sỹ chỉ có 1 bản hit là đủ để trở thành một huyền thoại, giỏi lắm thì hai, điên rồ thì ba. Thế nhưng, bộ đôi John Lennon và Paul McCartney lại phá đi mọi rào cản mà tưởng như không thể của âm nhạc. Dưới cái tên Lennon/McCartney, họ đã sáng tác hàng chục những tuyệt tác vĩ đại cho nhân thế. Nếu như John Lennon có một Imagine đầy triết lý hòa bình, thì Paul McCartney có một Yesterday mê hoặc lòng người.. Người ta thường nói rằng, 'John buồn, Paul vui'.. Thường là vậy, những ca khúc của Paul thường tươi sáng, và mang những ánh sáng tích cực, trong khi âm nhạc của John lại trừu tượng và mang nét gì rất u buồn.. nó dường như tạo thành một vòng âm dương hoàn hảo, chìa khóa dẫn tới thành công của The Beatles. Nhưng không phải chỉ thế, Paul đôi khi cũng viết những bài hát rất não nề, thê lương, và John cũng viết những bản nhạc nhẹ nhàng về tình yêu đôi lứa
On this day in 2005, Anthony Phillips released his masterpiece Field Day, which is the most beautiful recording I have ever heard in my brief lifetime. Field Day arrived in my life like a gentle guiding light during my darkest hours. When I was lost and disheartened, confused and depressed, this masterpiece emerged as a beacon of hope and beauty. It whispered to my soul that amidst life's harshest trials, there lies a wellspring of grace. For unknown reasons, its sonic simplicity touched my heart in the most exquisite way, inviting tears of both sorrow and joy. Through its deceptively simple choices of notes, I rediscovered my love for music and the intricate beauty of acoustic instrumentation.. But perhaps, most importantly, it helped mend my wounded spirit when I needed it the most. Mr. Anthony Phillips, thank you for crafting this extraordinary gift and for infusing my life with a renewed love for the art of living. I knew it right away from the moment I first listened to F
.. Bởi chúng ta là hai vị khách trên cùng một con tàu, ngẫu nhiên và chẳng bất thường. Khi mưa rơi, ánh mắt ta cũng sẽ cùng dõi theo vệt nước in trên kính, và khi nắng muộn chiếu xuống những tia yếu ớt, ta lại cùng xem hoàng hôn trượt vào ghế,.. Nhưng khi cập bến, ta sẽ bước trên những con đường khác nhau mà ga tàu đã kẻ sẵn. Anh sẽ xuống ga của miền đất mà sương phủ bạc mái tóc, còn em sẽ tới nơi những ánh dương nhẹ nhàng nghỉ trên đầu. Anh sẽ tới thành thị, nơi những phồn hoa giả tạo hào nhoáng hòa những ánh đèn màu tan trong ánh trăng, còn em sẽ đến với vùng đất của những giọt lệ cuốn mất trong dòng chảy rất vội của mưa. .. Rồi một ngày anh cũng đốt đi tấm vé cho chuyến tàu mà hôm ấy chúng ta đi, gửi lại tro tàn cho gió, và mưa, cùng bụi. (written somewhere in march 2023)
Nhận xét
Đăng nhận xét