Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Mượn cảnh tản mạn

TÀU (trích)

Hình ảnh
.. Bởi chúng ta là hai vị khách trên cùng một con tàu, ngẫu nhiên và chẳng bất thường. Khi mưa rơi, ánh mắt ta cũng sẽ cùng dõi theo vệt nước in trên kính, và khi nắng muộn chiếu xuống những tia yếu ớt, ta lại cùng xem hoàng hôn trượt vào ghế,.. Nhưng khi cập bến, ta sẽ bước trên những con đường khác nhau mà ga tàu đã kẻ sẵn. Anh sẽ xuống ga của miền đất mà sương phủ bạc mái tóc, còn em sẽ tới nơi những ánh dương nhẹ nhàng nghỉ trên đầu. Anh sẽ tới thành thị, nơi những phồn hoa giả tạo hào nhoáng hòa những ánh đèn màu tan trong ánh trăng, còn em sẽ đến với vùng đất của những giọt lệ cuốn mất trong dòng chảy rất vội của mưa. .. Rồi một ngày anh cũng đốt đi tấm vé cho chuyến tàu mà hôm ấy chúng ta đi, gửi lại tro tàn cho gió, và mưa, cùng bụi. (written somewhere in march 2023)

NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP

Hình ảnh
dựa trên một câu chuyện không có thật, hồi 19-không-nhớ Người ta thường bâng khuâng, bất kể nắng hay mưa, hoặc có khi chẳng quan tâm, cứ thế sống hết mình, cũng bất kể nắng hay mưa.. Dù có như nào cũng không phải là tệ, bởi mọi thứ vốn phiến diện. Tôi gặp Björn cũng như thế, một người đàn anh mà hầu hết khi mà thế hệ trước nhìn vào sẽ bảo, “Biến, thằng hư hỏng!”.. Căn bản, Björn sống hết mình, hết mình theo kiểu yolo (aka, you only live once: bạn chỉ sống một kiếp). Xuất thân chẳng mấy khác tôi, tầm thường, Björn theo ngành Sân Khấu Điện Ảnh, theo đam mê. - Em đang thất nghiệp. – tôi nói chuyện - Mày thất nghiệp được á? Tưởng sắp làm chủ tịch VinGroup m# nó rồi? – Björn đùa (hiển nhiên) - Haha, em đùa thôi, nhiều việc quá nên em xin nghỉ, định chạy qua Panasonic làm. - Mày nhảy việc à? Sang gì thế? - Em vẫn theo khoa học máy tính thôi ạ. - Anh hỏi thật, mày không buồn à? Tôi lặng xuống 2 giây, đúng 2 giây thôi. Nắng tháng 11 lấp lánh trên mặt hồ, nom tựa tựa như những con cá nhỏ vờn nư...

THƯ TÌNH (CŨ)

Hình ảnh
Gửi Hương, Ngọn đèn phố vốn điêu tàn như thế, hay là do em đã quá hi vọng một ngọn đèn nào sáng hơn? Ban nãy em ngồi bên hồ nước, sóng dạt theo gió làm hồn em thổn thức trong căn gác chật hẹp của tâm hồn em - căn gác chật chội tới mức mà chỉ có một mình hình bóng chị vừa vặn bên trong ấy.. Rồi em lại nhìn thấy lá rụng trên ấy, nó vô vọng trôi đi, theo sóng nước, và dần lịm đi khỏi cuộc sống ngắn ngủi màu xanh lục của nó. Em thấy em trong đó thì phải: vô định, một tâm hồn dần chết theo chiều cuốn của thời gian. Cũng chẳng biết từ khi nào, nhưng em đã bắt đầu cảm thấy vị đắng trên bờ môi của chị, em cũng hiểu ra mình đang tỉnh lại khỏi cơn ảo mộng ích kỷ rằng tình yêu của chị chỉ san sẻ cho một mình em suốt cuộc đời. Em không buồn vì điều ấy, cũng không trách Hương bội bạc, nhưng cũng hơi chạnh lòng vì Hương không kể cho em. Dù sao thì quyết định như nào cũng tùy ở chị, chị suy nghĩ sao em cũng sẽ tôn trọng, và mãi hi vọng chị được hạnh phúc bởi chị xứng đáng có nó. Em đã thấy anh ấy, và...

TUYẾT (biên vội)

Hình ảnh
Mỗi niên sang đều tới một mùa đông, đây là căn bản mà một nhi đồng đương tuổi vỡ lòng cũng hiểu. Đông thường gắn liền với những hình ảnh đơn điệu một màu trắng, ảm đạm, nhưng cũng bình yên, có phỏng? Tất nhiên, có đẹp hay không là dựa vào góc nhìn và đánh giá chủ quan thế nào là tinh tế, và, thế nào là nhàm chán của mỗi cá thể, nhưng rằng, màu trắng ấy hiện lên hiển nhiên bởi hình ảnh những bông tuyết.. Chúng phủ kín mặt phố, kín con hẻm nhỏ, kín chốn mái nhà, kín trên những cành cao.. và dường như, kín cả tâm hồn của những linh hồn vương trên dòng đời. Tôi yêu bông tuyết, rất. Tôi yêu cái cách nó rơi, yêu cái thứ tinh thể ấy rớt xuống, và lọt qua khe cửa sổ, chậm tan.. Tựa kiếp người vậy, bông tuyết cầu kỳ tới mấy tan ra cũng chẳng khác dòng nước khoáng ta uống hằng ngày - dòng nước mà đã trở nên quá đỗi thường nhật, nó chẳng đặc biệt, phỏng? Tôi yêu cảnh Moscow, trắng rất, trắng của bông tuyết, trắng của bầu trời, trắng những làn sương, và trắng cả lơ đãng tâm hồn. .. Thực tế? Vâng, ...

VĂN HÓA MƯA

Hình ảnh
Trời nắng dăm ngày, mây ngả hồng, hồng nhẹ pha vàng óng như khúc gỗ trên tấm trừu-tượng một bức họa.. Căn bản như những đứa trẻ vỡ-lòng đều biết, rằng cơn mưa sắp tới sau quá trình hơi nước bốc lên, ngưng tụ và đổ hạt.. Cơn mưa phố cứ thế theo sau những buổi nắng gay gắt.  Cũng căn bản khác, mưa tới âm u xám xịt, ồn ã tới xối-xả.. Thế mà chính lúc mưa lại đem tới trong cá nhân mỗi người sự tĩnh lặng tuyệt đối như áng mây chiều, khi ùa về những hoài niệm đượm buồn hay chỉ đơn giản là những khoảnh-khắc nhập nhằng mơ hồ, dĩ-vãng mờ ảo như cơn mưa của tâm trí rối bời.. Căn bản của những kẻ lớn hơn đứa trẻ vỡ-lòng. Cơn mưa mùa thu, mùi mưa phảng phất ẩm ướt cùng hương hoa sữa rụng đầy mặt phố.. Để ý tới nó cái âm xối-xả điên cuồng của cơn mưa cũng trở nên vô chừng du-dương.. một bản giao hưởng từ thiên nhiên. Văn-hóa mưa là vậy.. Đoán trước cơn mưa sẽ tới, hồi tưởng lại dĩ vãng trên từng hạt mưa rơi, trong tĩnh lặng, và đỉnh cao thăng-hoa khi sự tĩnh lặng ồn ào ấy sẽ trở thành một giai ...