Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện phiếm

TÀU (trích)

Hình ảnh
.. Bởi chúng ta là hai vị khách trên cùng một con tàu, ngẫu nhiên và chẳng bất thường. Khi mưa rơi, ánh mắt ta cũng sẽ cùng dõi theo vệt nước in trên kính, và khi nắng muộn chiếu xuống những tia yếu ớt, ta lại cùng xem hoàng hôn trượt vào ghế,.. Nhưng khi cập bến, ta sẽ bước trên những con đường khác nhau mà ga tàu đã kẻ sẵn. Anh sẽ xuống ga của miền đất mà sương phủ bạc mái tóc, còn em sẽ tới nơi những ánh dương nhẹ nhàng nghỉ trên đầu. Anh sẽ tới thành thị, nơi những phồn hoa giả tạo hào nhoáng hòa những ánh đèn màu tan trong ánh trăng, còn em sẽ đến với vùng đất của những giọt lệ cuốn mất trong dòng chảy rất vội của mưa. .. Rồi một ngày anh cũng đốt đi tấm vé cho chuyến tàu mà hôm ấy chúng ta đi, gửi lại tro tàn cho gió, và mưa, cùng bụi. (written somewhere in march 2023)

NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP

Hình ảnh
dựa trên một câu chuyện không có thật, hồi 19-không-nhớ Người ta thường bâng khuâng, bất kể nắng hay mưa, hoặc có khi chẳng quan tâm, cứ thế sống hết mình, cũng bất kể nắng hay mưa.. Dù có như nào cũng không phải là tệ, bởi mọi thứ vốn phiến diện. Tôi gặp Björn cũng như thế, một người đàn anh mà hầu hết khi mà thế hệ trước nhìn vào sẽ bảo, “Biến, thằng hư hỏng!”.. Căn bản, Björn sống hết mình, hết mình theo kiểu yolo (aka, you only live once: bạn chỉ sống một kiếp). Xuất thân chẳng mấy khác tôi, tầm thường, Björn theo ngành Sân Khấu Điện Ảnh, theo đam mê. - Em đang thất nghiệp. – tôi nói chuyện - Mày thất nghiệp được á? Tưởng sắp làm chủ tịch VinGroup m# nó rồi? – Björn đùa (hiển nhiên) - Haha, em đùa thôi, nhiều việc quá nên em xin nghỉ, định chạy qua Panasonic làm. - Mày nhảy việc à? Sang gì thế? - Em vẫn theo khoa học máy tính thôi ạ. - Anh hỏi thật, mày không buồn à? Tôi lặng xuống 2 giây, đúng 2 giây thôi. Nắng tháng 11 lấp lánh trên mặt hồ, nom tựa tựa như những con cá nhỏ vờn nư...

PHẦN THƯỞNG

Hình ảnh
(dựa trên câu chuyện có thật) phố xõa xuống áng mây chiều, đìu hiu trong tâm hồn người ta một cảm giác gì man mác, rất. khuôn mặt anh ấy buồn buồn, ngả dần theo màu hoàng hôn,.. khiến trong lòng tôi một cảm giác gì man mác, rất. - Anh chia tay rồi.. - Anh mở lời với tôi - Ừm.. Tôi không nói, cũng không phải là không muốn nói, mà là để anh xả cho nhẹ lòng. Tôi quen anh từ đâu đó 5 niên trước, thuở học sinh. Anh hoạt ngôn, còn tôi kiệm lời; anh xông xáo, còn tôi trầm mặc; anh không thể chịu được nếu không có người ở xung quanh, còn tôi lại không thoải mái khi có người ở xung quanh.. Thế nhưng, từ một lí do gì đó, tôi với anh lại chơi với nhau. Ừ thì.. cũng không hẳn, anh chỉ tìm tới tôi mỗi khi có vấn đề, chẳng sao, tôi cũng muốn tần suất gặp nhau thưa ra để mỗi lần gặp lại là một kỷ niệm đẹp. Bọn tôi hay chê Hà Nội, và đàm tạo về beatles, cũng hợp đáo để.. - Anh với nó cãi nhau suốt.. Anh tặng nó quyển sách, nó kêu anh là, 'Em đọc rồi!' .. Anh ấy 22 tuổi, sinh trước tôi 2 niên, ...

BAY

Hình ảnh
Aella là một nhi đồng mồ côi. Aella không nguôi một hoài bão, một ước mơ, rằng mình có thể bay, tựa những líu lo trên bầu trời.. Tất cả đều hiểu rằng, Aella chỉ hão huyền mộng tưởng vô vàn sến mộng, tuy nhiên chẳng câu giải thích nào có ý nghĩa đối với Aella. Đối với Aella, loài chim có thể, cớ sao bản thân lại không thể? Ước mơ là thế, nhưng Aella chưa từng đạt được xa vời ấy. Strada là một nhi đồng khác, có tật nguyền, đó là bị liệt bẩm sinh, từ thuở hài nhi vô tội. Ước mơ của những đứa trẻ vốn không hoàn thiện có lẽ luôn là khao khát được hoàn thiện, và Strada cũng vậy, cậu chỉ ngày ngày mong mình có khả năng bước chân, khả năng di chuyển mà ko cần dựa vào chiếc xe lăn. Hiếm có gì buồn bã hơn hoài nghi mà Strada đặt cho cha mình, rằng, "Tại sao con không thể đi?" *** Bữa nọ, Aella ra ngoài, và thấy Strada đang âm thầm lặng người trước hồ công viên, dường như bất động trên chiếc xe đẩy.. Aella liền chạy gần, hỏi, "Cậu đã bao giờ mơ mình được bay chưa? Như những áng mây...

THƯ TÌNH (CŨ)

Hình ảnh
Gửi Hương, Ngọn đèn phố vốn điêu tàn như thế, hay là do em đã quá hi vọng một ngọn đèn nào sáng hơn? Ban nãy em ngồi bên hồ nước, sóng dạt theo gió làm hồn em thổn thức trong căn gác chật hẹp của tâm hồn em - căn gác chật chội tới mức mà chỉ có một mình hình bóng chị vừa vặn bên trong ấy.. Rồi em lại nhìn thấy lá rụng trên ấy, nó vô vọng trôi đi, theo sóng nước, và dần lịm đi khỏi cuộc sống ngắn ngủi màu xanh lục của nó. Em thấy em trong đó thì phải: vô định, một tâm hồn dần chết theo chiều cuốn của thời gian. Cũng chẳng biết từ khi nào, nhưng em đã bắt đầu cảm thấy vị đắng trên bờ môi của chị, em cũng hiểu ra mình đang tỉnh lại khỏi cơn ảo mộng ích kỷ rằng tình yêu của chị chỉ san sẻ cho một mình em suốt cuộc đời. Em không buồn vì điều ấy, cũng không trách Hương bội bạc, nhưng cũng hơi chạnh lòng vì Hương không kể cho em. Dù sao thì quyết định như nào cũng tùy ở chị, chị suy nghĩ sao em cũng sẽ tôn trọng, và mãi hi vọng chị được hạnh phúc bởi chị xứng đáng có nó. Em đã thấy anh ấy, và...

MƯA NGOÀI NGÕ

Hình ảnh
Chuyện hồi 19-không-nhớ,   Tôi quen Anthony.   Anthony là một nhân vật tầm thường, rất, không bần nông nhưng chẳng quý phái. Cậu ngoài việc không có gì nổi bật thì đổi lại bằng một cuộc sống bình yên, phẳng lặng, rất. Cùng Cha cậu, từng ngày từng ngày cậu trưởng thành, nên tất nhiên, Anthony yêu Cha mình vô chừng.. Cha Anthony bệnh gan, phổi và máu, etc.. hồ sơ bệnh lý chi tiết ra sao thì mời hỏi các chuyên gia y khoa, chứ tôi.. chịu haha. Ông ấy chỉ duy nhất một tật bợm rượu và thuốc lá, nhưng không hề lè nhè, ông dịu dàng, rất. Ông thường răn con bằng những lời triết lý của Chúa Trời, (có lẽ) không hẳn vì ông có một Đức Tin nào đó tuyệt đối vào phép màu, mà chỉ đơn giản bởi nó khiến một con người trở nên tốt đẹp hơn. Ông cũng thường nhào nặn tâm hồn con trai mình bằng những nhạc phẩm bất hủ.. Ai mà không thích? Về phần Anthony, cậu nhóc tầm thường ấy, cậu có một sở thích lạ, lạ rất, ấy là, cậu thích mưa.. Mưa sao? Khó mà tưởng tượng ra ai lại yêu cơn mưa nhiều như ...

LỜI HỨA

Hình ảnh
Chuyện hồi 19-không-nhớ, .. Tôi chở Frost tới bệnh viện, nơi Cha nó nằm. Hơi thở nó gấp gáp, mắt nó đỏ.. nhưng dòng xe ồn ã ngoài phồn vinh thành thị chẳng dừng lại. Frost tuổi Mùi, niên thời còn nhỏ, dáng người khom khom và lều nghều, tướng mạo khó ưa, đã vậy tâm hồn cũng bí ẩn, nguyên ngày chẳng hé răng nửa lời. Nhưng hôm nay nó khác: vội vàng, nó tha thiết, van xin tôi chở nó đi bệnh viện. Tháng 12, gió như tát vào mặt, nhẽ hòng lau khô đôi mắt đỏ nghều của nó?.. ấy vậy mà, sao mắt nó càng đỏ?.. .. Tôi đứng ngoài phòng bệnh cho hai Cha-Con nó gặp nhau, lòng tôi cũng có chút hồi hộp, không rõ nguyên cớ. .. - Ba thơm con nhé? - .. Con phải làm gì đây?.. Con phải làm gì đây?.. - Con đừng khóc, Ba không đi xa đâu, mỗi khi thấy gió, ấy là Ba đang thơm má con, mỗi khi thấy mưa, là Ba đang xoa đầu con, còn khi nghe tiếng lá rụng, là khi ấy Ba đang thì thầm với con.. Con nghe không? - .. Tôi đau lòng cho nó, chắc thế.. Tôi đang tự bóp nghẹt lấy trái tim đáng thương của tôi. .. - Ba hứa với ...

CHUYỆN SƯ TỬ

Hình ảnh
    Nó đã lang thang lủi thủi cô đơn giữa chốn rừng đây nhiều ngày rồi, nhưng có lẽ, nó cần sự cô đơn ấy – một sự cô đơn tột cùng giữa nơi đất cỏ mênh mang vô tận, nơi chỉ thấy cỏ, lưa thưa vài bóng cây, vài ngọn hoa dại, cái bóng của nó, và đường chân trời ở rất xa phía kia..   ***   Nếu như có gì để miêu tả nó, có lẽ chỉ có thể là một cựu tay chuyên máu lạnh hoang dã, là kẻ đã từng mạnh nhất, và là kẻ đã có nhiều kinh nghiệm hơn bất kể con vật nào khác chốn rừng già. Trong nơi rậm rạp này, nhẽ chỉ có chiếc cây cổ thụ phía xa kia, và nó đã từng chứng kiến nhiều nhất những mẩu chuyện nhỏ và từng mảnh đời ngắn tồn tại trên đây.. Nhưng ấy cũng là một phần của bi kịch thời gian. Những đóa hoa tulip rực rỡ ngẩn ngơ tới vậy, nhưng thật tàn nhẫn làm sao, Chúa Trời cũng chẳng thương chúng, nên nó cũng chẳng mong ông dung thứ cho một kẻ sát máu như nó – một con sự tử già.   Thời dĩ vãng oanh liệt của nó là những chuỗi ngày nghiệt ngã, và hoang dã, bất tậ...