NHẬT KÝ ẢO số 7 (this post contains some possibly disturbing contents)
(Disclaimer: 1/ Ảo không có nghĩa là không có thật mà có thật không nhất thiết là không hư cấu. 2/ Phần cảm xúc không là ảo, nhưng cũng không nhất thiết là thực. 3/ Trích từ những câu chuyện trong dĩ vãng của tôi.) *** Chuyện hồi 19-không-nhớ, .. Lâu lắm mới gặp lại Prospero, tại Hà Nội.. Ôm ghì lấy hôn chút chút chút ba nhát, Prospero nói, ‘Trời trời, anh nhớ mày quá, dạo này chán ph# phạch hay sao đ#o thấy qua anh chơi hả?’.. Prospero là bộ đội thời chinh phạt Campuchia, đóng mấy niên liền nơi huyện quái gì đó sát biên giới Việt Nam, một bận ngơi cuộc binh đao mò tìm thế nào trúng mìn lá đi mất hai nửa chân, phải xài chân gỗ, dễ cả nửa thế kỷ rồi.. Prospero quê vùng X, làm bảo vệ một xí nghiệp quốc doanh cũng tại X, lương tám trăm ngàn tương đương $50, phụ cấp thương binh ba trăm hai chục ngàn tương đương $20, coi xe cho khách liên hệ công tác thêm đâu sáu bảy trăm ngàn tương đương $40,.. vài nghề khác nữa, tóm lại tổng thu nhập tháng của ổng vào quãng non hai triệu, tương đươn...