NHẬT KÝ ẢO #4
(Disclaimer:
1/ Ảo không có nghĩa là không có thật mà có thật không nhất thiết là không hư cấu.
2/ Phần cảm xúc không là ảo, nhưng cũng không nhất thiết là thực.
3/ Trích từ những câu chuyện trong dĩ vãng của tôi.)
***
Thuở tôi x tuổi (x<5) và anh trai x+3 tuổi, phụ huynh mua tặng hai anh em 5 con ngan sơ sinh, nói hai đứa chia nhau chăm chúng đẻ nhiều trứng bán lấy tiền đỡ bố mẹ. Năm bọn chúng thực chất là năm
con giống vịt. Một con đực, bốn con cái, vịt tuốt. Tôi gọi chúng là ngan, vì tôi hằng muốn sự nghiệp mình lộng lẫy và căng thẳng và hào hứng và nổi trội, dù hành vi mới tập tọe ở mức chăn vịt..
Năm con ngan xinh thiên thần búa bổ! Lông vàng dịu như mùi khoai nướng, mỏ hồng tươi như tiếng khóc hài đồng. Đôi chân mỏng luôn chập chững chập chững xòe tám ngón bấm xuống đất gắng
gỏi, nhưng sẵn sàng ngã kềnh chỉ bởi một cú dập cửa bất ngờ.. Tôi yêu chúng lắm, thậm chí còn đặt tên bốn con cái là Chloe Đệ Nhất, Eleanor Đệ Nhị, Willow Đệ Tam, và Gabriella Đệ Tứ, còn con đực là Brielle. Tôi yêu chúng lắm, đặc biệt là Brielle.
Brielle đầu to hơn, mông nhỏ hơn, và hơi béo hơn các Chị Nhất Nhị Tam Tứ chút chút.. Mỗi khi tôi vạch mông nó, có nhớ nó có một cái “vòi”, và giảng rằng nó không thể đẻ trứng như con cái.. Tôi biết, “vòi” nơi lỗ hậu môn nó là cái “ấy”.. Nó không đẻ, nhưng thiếu nó thì các “Chị” cũng vô sinh mất.. Tôi thường giấu anh trai và gia đình, lén tăng cho nó khẩu phần (đó không phải là một thông cảm giới tính).
Con Brielle cùng bốn “Chị” lớn nhanh như ma cà rồng.. Sau chỉ vài ngày hoặc vài mươi ngày, lông chúng đã không còn vàng dịu như mùi khoai nướng nữa, mà đảo màu xanh tím đỏ đen lộn xộn, lộn
xộn.. Mỏ và chân các chúng luôn lem nhem cám lợn, bùn mương, và thậm chí cả phân gà, vững chãi và tráng kiện.. Tham lam vô mực, đến bữa chúng chẳng chờ khẩu phần từ tôi và anh trai, mà tự do sục sạo kiếm miếng thóc miếng tép, ngang ngược hệt quân du đãng giang hồ bộ đội, khá khó chịu..
Khi các Chị Nhất Nhị Tam Tứ khởi sự sinh đẻ, thì con Brielle bỗng thành gã thô bỉ lạ lùng. Chắc do nó rảnh quá nên sinh tật đi bậy và kêu khàng khạc. Nó bậy và kêu khắp nơi và mọi lúc.. Bậy xong nó kêu, kêu xong lại bậy,.. hệt một lãnh tụ mại bản..
Buổi nọ, tôi đang trầm tư đọc Critique of Pure Reason dưới gốc táo vườn nhà, thì con Brielle đột ngột xuất hiện ngay cạnh. Nó dang cánh, đần mặt, rặn xoẹt-xoẹt-xoẹt, rồi khàng khạc kêu, thản nhiên dẫm lên bãi té re vừa thải, lừ lừ bước, thái độ hết sức kém khiêm tốn.. Anh tôi như nổi điên, chộp lấy nó, mặc xác tiếng khàng khạc thảm thương và dãy dụa như con chó bị trói.. Xách vào bếp, tôi thấy rõ anh lôi con dao phay của Mẹ, kê mỏ nó trên thớt băm bèo, chặt pằm một tiếng rất kêu. Con Brielle không bị bửa đầu hay cụt mỏ, tất nhiên, vì đâu ai có định làm hại nó đâu? Dọa thôi. Nhưng từ hôm ấy, nó bỗng nhu mì đến lạ.. Chẳng đi bậy, chẳng kêu khàng khạc, ăn rón rén, nhìn ngơ ngáo, ngủ e dè.. Trông tôi nghiệp nói chung.
Chừng 1-2 tháng, Brielle bỗng qua đời. Nó bị bục diều bởi cắn no sỏi nhọn. Lẽ nào là tự vẫn? Tôi không rõ, nhưng khi ăn thịt nó, tôi chẳng thấy nghẹn ngào hối hận gì, dù không hề ngon miệng..
Nhận xét
Đăng nhận xét