TUYẾT (biên vội)
Mỗi niên sang đều tới một mùa đông, đây là căn bản mà một nhi đồng đương tuổi vỡ lòng cũng hiểu.
Đông thường gắn liền với những hình ảnh đơn điệu một màu trắng, ảm đạm, nhưng cũng bình yên, có phỏng? Tất nhiên, có đẹp hay không là dựa vào góc nhìn và đánh giá chủ quan thế nào là tinh tế, và, thế nào là nhàm chán của mỗi cá thể, nhưng rằng, màu trắng ấy hiện lên hiển nhiên bởi hình ảnh những bông tuyết.. Chúng phủ kín mặt phố, kín con hẻm nhỏ, kín chốn mái nhà, kín trên những cành cao.. và dường như, kín cả tâm hồn của những linh hồn vương trên dòng đời.
Tôi yêu bông tuyết, rất. Tôi yêu cái cách nó rơi, yêu cái thứ tinh thể ấy rớt xuống, và lọt qua khe cửa sổ, chậm tan.. Tựa kiếp người vậy, bông tuyết cầu kỳ tới mấy tan ra cũng chẳng khác dòng nước khoáng ta uống hằng ngày - dòng nước mà đã trở nên quá đỗi thường nhật, nó chẳng đặc biệt, phỏng?
Tôi yêu cảnh Moscow, trắng rất, trắng của bông tuyết, trắng của bầu trời, trắng những làn sương, và trắng cả lơ đãng tâm hồn.
..
Thực tế? Vâng, tôi chưa từng thấy bông tuyết nào, cũng chưa từng đặt chân tới Moscow, nhưng, tôi vẫn yêu nó.
Ta vẫn thích những thứ ta chưa gặp bao giờ, như vậy có gì sai nào?
Hà Nội, 18 tháng 12, 2021
Nhận xét
Đăng nhận xét