LỜI HỨA



Chuyện hồi 19-không-nhớ,

..

Tôi chở Frost tới bệnh viện, nơi Cha nó nằm.

Hơi thở nó gấp gáp, mắt nó đỏ.. nhưng dòng xe ồn ã ngoài phồn vinh thành thị chẳng dừng lại.

Frost tuổi Mùi, niên thời còn nhỏ, dáng người khom khom và lều nghều, tướng mạo khó ưa, đã vậy tâm hồn cũng bí ẩn, nguyên ngày chẳng hé răng nửa lời.

Nhưng hôm nay nó khác: vội vàng, nó tha thiết, van xin tôi chở nó đi bệnh viện.

Tháng 12, gió như tát vào mặt, nhẽ hòng lau khô đôi mắt đỏ nghều của nó?.. ấy vậy mà, sao mắt nó càng đỏ?..

..

Tôi đứng ngoài phòng bệnh cho hai Cha-Con nó gặp nhau, lòng tôi cũng có chút hồi hộp, không rõ nguyên cớ.

..

- Ba thơm con nhé?
- .. Con phải làm gì đây?.. Con phải làm gì đây?..
- Con đừng khóc, Ba không đi xa đâu, mỗi khi thấy gió, ấy là Ba đang thơm má con, mỗi khi thấy mưa, là Ba đang xoa đầu con, còn khi nghe tiếng lá rụng, là khi ấy Ba đang thì thầm với con.. Con nghe không?
- ..

Tôi đau lòng cho nó, chắc thế.. Tôi đang tự bóp nghẹt lấy trái tim đáng thương của tôi.

..

- Ba hứa với con đi: Rồi một ngày, bằng một cách nào đó, mình sẽ gặp lại nhau..
- Ừm, Ba hứa.

***

in the end, people are all the same, they are either lonely, sad, or hurt, scarred and bruised
that perhaps is what life is: a beautiful sadness

***

Tôi dặn Frost,
- Em này, giờ thì, hãy đi tiếp, và đừng ngoảnh lại, Frost nhé..

vì cuộc sống đẹp, nhưng cũng thật buồn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THU NĂM CHỮ

XUÂN MAI

FIELD DAY