BAY


Aella là một nhi đồng mồ côi. Aella không nguôi một hoài bão, một ước mơ, rằng mình có thể bay, tựa những líu lo trên bầu trời.. Tất cả đều hiểu rằng, Aella chỉ hão huyền mộng tưởng vô vàn sến mộng, tuy nhiên chẳng câu giải thích nào có ý nghĩa đối với Aella. Đối với Aella, loài chim có thể, cớ sao bản thân lại không thể? Ước mơ là thế, nhưng Aella chưa từng đạt được xa vời ấy.


Strada là một nhi đồng khác, có tật nguyền, đó là bị liệt bẩm sinh, từ thuở hài nhi vô tội. Ước mơ của những đứa trẻ vốn không hoàn thiện có lẽ luôn là khao khát được hoàn thiện, và Strada cũng vậy, cậu chỉ ngày ngày mong mình có khả năng bước chân, khả năng di chuyển mà ko cần dựa vào chiếc xe lăn. Hiếm có gì buồn bã hơn hoài nghi mà Strada đặt cho cha mình, rằng, "Tại sao con không thể đi?"


***


Bữa nọ, Aella ra ngoài, và thấy Strada đang âm thầm lặng người trước hồ công viên, dường như bất động trên chiếc xe đẩy.. Aella liền chạy gần, hỏi, "Cậu đã bao giờ mơ mình được bay chưa? Như những áng mây lơ đãng, chỉ trôi, và trôi, cùng bầu trời và màu xanh, liệu cậu?"


– Không, thực ra tớ chưa từng mơ vậy, – Strada phản hồi – Dẫu sao ước mơ của tớ luôn là tớ có thể đi lại bình thường, như cậu.


Áng mây trôi chậm bên trên đầu những vạn vật đi lại dưới đất..


– Xin lỗi cậu, tớ rất tiếc.. Liệu chúng ta có thể làm bạn với nhau được chứ?


– Dĩ nhiên.


Hai nhi đồng bỗng vui hẳn, họ dạo cả chiều, cùng vô vàn nhưng mẩu tự thoại, sẻ chia bình dị, nhưng chẳng gì bằng.. Muộn muộn, Cha Strada ra đón con trai mình về, định đẩy xe lăn của cậu. Nom thấy điều này, Aella thì thầm với người cha của Strada, điều gì đó, có vẻ xúc động, và bí ẩn.


– Nếu cháu muốn.. – Người cha chấp thuận, với đôi mắt nhỏ lệ.


Aellen lại gần Strada, rằng,


– Cậu là người bạn duy nhất của tớ. Ước gì tớ có thể có đủ sức mạnh để mang cho cậu một phép màu kỳ diệu nào đó mà khiến cậu có thể đi lại được.. Tớ không thể, tớ xin lỗi.. Tớ chỉ có thể làm cho cậu được món quà nhỏ nhoi này..


Nói rồi Aella cõng Strada lên lưng và đi. Khởi điểm, Aella dạo rất từ từ, rồi dần cậu chạy, và chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Strada hứng thú reo lên:


– Cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên trong cuộc sống tớ có thể di chuyển mà không cần tới xe lăn.


Aella càng chạy nhanh hơn nữa, mặc cho sự mệt mỏi và những giọt mồ hôi đã dần kéo cậu lại. Người cha với một niềm chân phúc tột cùng nhìn hai đứa trẻ chạy trên thảm cỏ. Strada giơ hai tay lên trời hét lớn, rằng,


– Cha nhìn con này, con đang bay!


***


Phải, nếu như ta không thể bay, ta vẫn có thể giúp người khác bay.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THU NĂM CHỮ

XUÂN MAI

FIELD DAY