THỜI GIAN
thả một nụ cười dạt qua hội trường, nhưng còn nụ cười nào đâu chúng mình lỡ cười hết rồi..
chúng mình lỡ cười hết trong thoáng một chốc rất ngắn.
thời gian đang gõ lên trán tôi, thời treo ngược trước gương, thời gian đang khuấy tách trà,
và tôi băn khoăn.. liệu mình có thể trì hoãn bao lâu nữa?
chúng mình chỉ là một thói quen, tựa như đường hóa học
còn theo thói quen thì tôi vẫn thường cảm thấy buồn lắm,
mỗi lần cố nghĩ tới việc bỏ suy nghĩ về em,
tôi đều dừng lại,..
dừng lại và suy nghĩ lại từ đầu.
Nhận xét
Đăng nhận xét