NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP
dựa trên một câu chuyện không có thật, hồi 19-không-nhớ Người ta thường bâng khuâng, bất kể nắng hay mưa, hoặc có khi chẳng quan tâm, cứ thế sống hết mình, cũng bất kể nắng hay mưa.. Dù có như nào cũng không phải là tệ, bởi mọi thứ vốn phiến diện. Tôi gặp Björn cũng như thế, một người đàn anh mà hầu hết khi mà thế hệ trước nhìn vào sẽ bảo, “Biến, thằng hư hỏng!”.. Căn bản, Björn sống hết mình, hết mình theo kiểu yolo (aka, you only live once: bạn chỉ sống một kiếp). Xuất thân chẳng mấy khác tôi, tầm thường, Björn theo ngành Sân Khấu Điện Ảnh, theo đam mê. - Em đang thất nghiệp. – tôi nói chuyện - Mày thất nghiệp được á? Tưởng sắp làm chủ tịch VinGroup m# nó rồi? – Björn đùa (hiển nhiên) - Haha, em đùa thôi, nhiều việc quá nên em xin nghỉ, định chạy qua Panasonic làm. - Mày nhảy việc à? Sang gì thế? - Em vẫn theo khoa học máy tính thôi ạ. - Anh hỏi thật, mày không buồn à? Tôi lặng xuống 2 giây, đúng 2 giây thôi. Nắng tháng 11 lấp lánh trên mặt hồ, nom tựa tựa như những con cá nhỏ vờn nư...