NHỮNG NGÀY NẮNG ĐẸP
dựa trên một câu chuyện không có thật, hồi 19-không-nhớ
Người ta thường bâng khuâng, bất kể nắng hay mưa, hoặc có khi chẳng quan tâm, cứ thế sống hết mình, cũng bất kể nắng hay mưa.. Dù có như nào cũng không phải là tệ, bởi mọi thứ vốn phiến diện.
Tôi gặp Björn cũng như thế, một người đàn anh mà hầu hết khi mà thế hệ trước nhìn vào sẽ bảo, “Biến, thằng hư hỏng!”.. Căn bản, Björn sống hết mình, hết mình theo kiểu yolo (aka, you only live once: bạn chỉ sống một kiếp). Xuất thân chẳng mấy khác tôi, tầm thường, Björn theo ngành Sân Khấu Điện Ảnh, theo đam mê.
- Em đang thất nghiệp. – tôi nói chuyện
- Mày thất nghiệp được á? Tưởng sắp làm chủ tịch VinGroup m# nó rồi? – Björn đùa (hiển nhiên)
- Haha, em đùa thôi, nhiều việc quá nên em xin nghỉ, định chạy qua Panasonic làm.
- Mày nhảy việc à? Sang gì thế?
- Em vẫn theo khoa học máy tính thôi ạ.
- Anh hỏi thật, mày không buồn à?
Tôi lặng xuống 2 giây, đúng 2 giây thôi. Nắng tháng 11 lấp lánh trên mặt hồ, nom tựa tựa như những con cá nhỏ vờn nước.. mà có thể nó cũng là cá thật, tôi không rõ lắm.
- Sao em phải buồn nhỉ? Em có ăn cướp ăn trộm gì đâu? Mà nghe nghề này chính ra cũng cháy ấy chứ..
- Ngồi gõ máy tính cả ngày, đến 40.. à không, có khi đến 50 tuổi. Mày 20 tuổi, nghĩa là như thế 30 năm nữa.
- Cảm ơn Pythagoras, tính nhanh quá – tôi đùa
- Ờ.
Tôi vẫn nhớ, trong tiềm thức của tôi, tháng 11 đi cùng những cơn gió buốt da, tựa như cảm giác mơ hồ nào đó của mùa Đông.. mà có thể nó là mùa Đông thật, tôi không rõ lắm.
- Mày không nghĩ à. – Björn nói – Mày chỉ sống một lần thôi đấy, đ#o có cái gì gọi là after life đâu, đ#o có Thiên Đàng, hay Đạo Phật gọi là cái gì nhỉ? Anh đ#o nhớ, nhưng mày không nghĩ mày đang bỏ phí cả cuộc sống của mày cho một cái mày không thích à?
- Có thể có, mà cũng có thể không, cuộc sống của em đi kèm với trách nghiệm, cái “cực lạc” với em chắc gì đã là của chung..
- Đờ mờ, nhưng mày không nghĩ là sẽ chẳng bao giờ làm hài lòng được thiên hạ à? Nếu anh nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng, gia đình anh sẽ đ#o thích, nếu anh cắt tóc bình dân, bạn anh chê nhà quê.. Tóm lại, anh đ#o quan tâm, tóc gì anh thích thì anh để!
- Ừm, good for you.
Thực ra, không phải là tôi không biết, nhưng hai chữ “trách nghiệm” là quá lớn, và với quan điểm sống của tôi thì, nó nên được ưu tiên.. Có những cuộc hội thoại như thế, vô nghĩa để tranh luận, nhưng lại đáng suy nghĩ. Tôi vẫn nhớ ngày xưa ai đó bảo rằng mùa hạ nhộn nhịp vì có nắng trải xuống nhịp sống cho đô thị. Căn bản thì bây giờ nắng vẫn trải dài trên mặt phố, và có lẽ người ta vẫn nhộn nhịp như thế, và tâm hồn tôi thì chìm dưới bóng râm.
- Mà thực ra.. – tôi nói – Cách sống của anh cũng chẳng hoàn hảo.
- Là sao?
- Anh 23 tuổi, vẫn xài tiền của ba mẹ để thuê nhà lên thành phố học.. Cơ mà, học gì chứ? Anh lên đây chơi thì đúng hơn, đốt tiền vào những dự án nghệ thuật chẳng ai quan tâm, hào sảng cho ước mơ bằng nỗ lực của người khác, và chính anh cũng biết anh chẳng thể thành công bằng cái nghề này.
- Ý mày là gì? Anh ăn bám? Anh vô dụng?
- Không phải, chỉ là anh có đang hơi tập trung quá nhiều vào cái tôi của anh, và quên mất những gì xoay quanh anh mới tạo ra con người anh? Anh vẫn nói anh biết gia đình anh không khá giả, nhưng lại chỉ biết tập trung vào những thú vui của mình và không hành động để không cần than thở về điều kiện kinh tế nữa?
- Anh không nghĩ thế, anh là anh, chỉ thế thôi, anh chưa từng đòi hỏi được sinh ra, và vì đã lỡ tồn tại, anh sẽ sống hết mình. Đ#o ai đi xem phim của anh, anh đếch quan tâm, quan trọng là anh đã chạy theo trái tim mình và sẽ không có gì để ân hận cả.
- Anh mới sống tới qua 20 niên, sao anh nghĩ anh sẽ không ân hận?
- Vì mày không hiểu, anh đếch quan tâm. Quá khứ, tương lai, nó đều vô nghĩa, anh có quan điểm của anh, ví dụ như anh sẽ sống hết mình cho hiện tại, và đó là bất di bất dịch.. Mày filtered bỏ m#, lúc nào cũng phải tiết chế, ăn nói nhỏ nhẹ, không chửi thề, không biết đi chơi, không biết tán gái, sống như không sống.
Hà Nội không rơi tuyết, đó không phải là một triết lý hay quan điểm, mà là một hiện thực. Đông Hà Nội nay rơi nắng. Người ta nói nắng không biết khóc, nhưng lại trốn đi mỗi khi mưa, và nắng không biết cười, nhưng lại rực rỡ nắn những áng mây trên cao.
Sẽ luôn có những người như Björn, có người sẽ bảo là ích kỷ, nhưng cũng sẽ có người nghĩ rằng sâu sắc, bởi người như thế hiểu được giá trị của cõi trần, và sống bằng cách mà họ biết họ sẽ cảm thấy hạnh phúc.. Và cũng sẽ luôn có những người như tôi, làm những việc mình không thích, đầu hàng trước vòng xoáy bất tận của cuộc đời và không thể chiêm nghiệm được giá trị đích thực của nó, chỉ biết quá khứ, và tương lai; nhưng bù lại có thể làm nền cho những niềm vui của người khác.
Và rốt cuộc thì cũng chẳng ai đúng, và chẳng ai sai cả, giống như mùa đông năm ngoái là chuỗi ngày lộng gió, còn năm nay, lại là những ngày nắng đẹp.
Nhận xét
Đăng nhận xét