THƯ TÌNH (CŨ)
Gửi Hương, Ngọn đèn phố vốn điêu tàn như thế, hay là do em đã quá hi vọng một ngọn đèn nào sáng hơn? Ban nãy em ngồi bên hồ nước, sóng dạt theo gió làm hồn em thổn thức trong căn gác chật hẹp của tâm hồn em - căn gác chật chội tới mức mà chỉ có một mình hình bóng chị vừa vặn bên trong ấy.. Rồi em lại nhìn thấy lá rụng trên ấy, nó vô vọng trôi đi, theo sóng nước, và dần lịm đi khỏi cuộc sống ngắn ngủi màu xanh lục của nó. Em thấy em trong đó thì phải: vô định, một tâm hồn dần chết theo chiều cuốn của thời gian. Cũng chẳng biết từ khi nào, nhưng em đã bắt đầu cảm thấy vị đắng trên bờ môi của chị, em cũng hiểu ra mình đang tỉnh lại khỏi cơn ảo mộng ích kỷ rằng tình yêu của chị chỉ san sẻ cho một mình em suốt cuộc đời. Em không buồn vì điều ấy, cũng không trách Hương bội bạc, nhưng cũng hơi chạnh lòng vì Hương không kể cho em. Dù sao thì quyết định như nào cũng tùy ở chị, chị suy nghĩ sao em cũng sẽ tôn trọng, và mãi hi vọng chị được hạnh phúc bởi chị xứng đáng có nó. Em đã thấy anh ấy, và...